Mỗi lần xuống lò như xuống dưới "âm ti địa phủ". | Đại hành trình 72 giờ… “tham quan âm phủ” (24h) - Sau nhiều giờ chờ đợi, cuối cùng chúng tôi cũng gặp được “huyền thoại sống” của xí nghiệp than Thành Công (Công ty than Hòn Gai, Quảng Ninh) khi anh vừa bước lên từ hầm lò thăm thẳm. | ||
Ngày kinh hoàng Nghe chúng tôi nhắc lại kỳ tích của 8 năm về trước, ông Vân Sơn cười hiền lành: “Có gì đâu anh, lúc đấy tôi chỉ nghĩ đến gia đình, nghĩ đến những người thân yêu của mình và luôn lặp đi lặp lại suy nghĩ “Mình phải sống”. Hình ảnh bố mẹ tôi cứ hiện lên trước mắt. Thế rồi trời cho sống thật”. Lau vội những giọt mồ hôi thấm đẫm bụi than trên khuôn mặt khắc khổ, Sơn bắt đầu kể về những ký ức kinh hoàng mà anh đã trải qua… "Là thợ mỏ, chúng ta phải dũng cảm..." “Hôm đó, tôi vẫn cùng anh em chuẩn bị xuống hầm lò như bình thường, không có dấu hiệu lạ nào đáng chú ý hơn so với mọi ngày. Sau khi nộp thẻ cho bảo vệ ở cửa lò, tôi đi sâu vào lòng đất và bắt đầy công việc khai thác của mình. Tôi cũng không xác định được lúc đó là khoảng mấy giờ nhưng bỗng nhiên tôi nghe thấy nhiều tiếng động lớn rền rĩ, đất dưới chân rung chuyển, tiếng người la hét và tất cả xung quanh vụt tối đen. Nghẹt thở vì sức ép của âm thanh và chấn động, tôi lồm cồm bò dậy, cố gắng căng mắt trong bóng tối đặc quánh bụi than để xem có chuyện gì xảy ra. Chỉ khi tận tay sờ thấy đường hầm bị đất đá bịt kín hai đầu, tôi mới dần hiểu ra là hầm lò đã bị sập và tôi đã bị giam kín.Trong giờ đồng hồ đầu tiên, tôi đã cố gắng bới đất đá bằng tay để tìm lối thoát cho mình. Mười đầu ngón tay tôi tóe máu nhưng vẫn không có một tia sáng nào lọt vào. Lúc này tôi bắt đầu thấy khó thở vì dưỡng khí đang ít dần. Rồi tôi thấy buồn nôn, chóng mặt, bụng chướng lên như cái trống. Tôi ngất đi lúc nào không biết. Một luồng gió len qua kẽ đá phả thẳng vào mặt khiến tôi bừng tỉnh. Nghe tiếng phá đá âm âm trong lòng đất, tôi biết đội cứu nạn bên ngoài đã xác định được đoạn hầm bị sập nên bơm khí ô xy vào cho tôi thở. Chính ý nghĩ đó làm tôi khỏe hẳn lại và tin rằng mình sẽ được tìm thấy…”. Tiếp tục lau những giọt mồ hôi vẫn không ngừng chảy trên khuôn mặt đầy khói bụi, anh Sơn kể tiếp: Khi hầm mới sập, tôi vẫn có thể đứng thẳng và đi lại thoải mái trong đường hầm. Thời gian trôi đi, nóc hầm ngày càng dồn xuống, tôi chỉ còn ngồi rồi nằm nghiêng và cuối cùng là nằm ngửa. Thấy vạt đất dưới lưng mềm mềm, tôi cố gắng co tay lên để lấy lực ấn mạnh xuống. Mỗi lần ấn như thế, đất dưới lưng lại lún xuống một chút giúp tôi có thể thoải mái hơn. Nhưng rồi chắc ở đường hầm phía dưới người ta tưởng lở trần nên lấy giá chống lên, khiến tôi không thể ấn thêm được chút nào. Lúc này người tôi bị bó cứng trong khe đất hẹp. Tôi lấy những hòn đá nhỏ chèn quanh người để đá không lăn vào và giảm sức ép của nóc hầm đang dồn dần xuống. May sao anh em đồng nghiệp đã tìm thấy tôi trước khi tôi bị chôn vùi hoàn toàn trong đường hầm khủng khiếp đó. Uống nước tiểu để sống Để có thể sống sót được sau 72 giờ đồng hồ dài đằng đẵng không có gì ăn, Nông Văn Sơn đã phải uống chính… nước tiểu của mình. Anh bảo: “Khi bước vào nghề thợ mỏ, tôi nghe những bác thợ già nói nước tiểu của người rất tốt, nếu chẳng may bị rơi vào hoàn cảnh sập lò không có đồ ăn thức uống thì có thể uống nước tiểu của mình để tăng thêm sức khỏe, kéo dài sự sống. Chính vì thế, khi cổ họng bỏng rát vì khát, tôi đã tiểu ra tay để uống. Đương nhiên là rất khó khi phải uống thứ nước khai nồng do chính mình thải ra, nhưng trong khoảnh khắc đối mặt với cái chết, tôi cứ nhắm mắt nín thở mà nuốt cho qua cổ họng. Nhờ 2 lần uống nước tiểu, tôi mới có thể nằm thoi thóp suốt 72 giờ chờ mọi người tìm ra và giải cứu". Nhớ về những đồng đội đã mất trong ngày định mệnh. Sau một loạt mìn nổ rất gần, anh Sơn thấy hòn đá ngay trên đầu chuyển động và ánh đèn pin đầu tiên lóe sáng làm 2 con mắt anh nhức buốt. Sợ trần hầm sụt xuống khi tác động mạnh, đội cứu nạn chỉ khoét một lỗ nhỏ chỉ đủ cho người lọt qua. Họ buộc một cái choòng vào đầu cây sào đưa đến chỗ Sơn cho anh nắm lấy rồi nhẹ nhàng kéo ra ngoài. Khi được đưa ra khỏi hầm lò, chân của Nông Văn Sơn gần như không cử động được vì cứng lại do bất động nhiều giờ. Những người công nhân mỏ phải vừa ôm vừa dìu anh đi. Dù đang bị cơn khát cháy cổ hành hạ nhưng anh cũng chỉ được húp nửa bát nước cháo rồi được xe cấp cứu đưa thẳng vào bệnh viện. Sau 2 ngày nằm viện, anh tiếp tục điều trị tại nhà và một tháng sau, người ta đã thấy người thợ lò ấy tươi cười nộp thẻ cho phòng bảo vệ để nhận dụng cụ xuống hầm lò. Hỏi về cảm giác của Sơn trong lần đầu “tái xuất” đó, anh cười đơn giản: “Dù mới chết hụt nhưng lần trở lại ấy tôi thực sự không cảm thấy sợ hãi chút nào. Ngay khi quyết định gắn bó với nghề thợ mỏ, tôi đã xác định sẵn tư tưởng là có thể gặp những rủi ro tồi tệ nhất. Đời người thợ mỏ khai thác dưới hầm lò như đời người lính. Đã ra trận là dám chấp nhận hy sinh”. Có lẽ cũng vì sự nguy hiểm của nghề mà ngoài 30 tuổi Nông Văn Sơn mới lập gia đình, nhưng rôi người phụ nữ đầu gối tay ấp của anh cũng sớm rời bỏ anh ra đi. Giờ đây, anh sống cùng mẹ già khi 6 người anh em của anh đã yên bề gia thất. Anh nhất quyết không rời bỏ hầm lò và vẫn không ngừng khát khao một hạnh phúc gia đình. |