Chỉ một cơn say đã biến đời tôi thành bi kịch (theo Zing)




(Zing) - Cảm giác chán nản, khó chịu, ngày hôm đó tôi đã rủ một
người bạn trai đi uống rượu. Thế rồi trong cơn say, tôi không giữ được mình. Đó
cũng là lần đầu tiên.
Chỉ một cơn say đã biến đời tôi thành bi kịch T258103
Ảnh minh họa

Năm nay tôi 27 tuổi, nhưng tôi đã tự mình đánh mất nhiều thứ,
trong khi bạn bè cùng trang lứa đều có công ăn việc làm, lập gia đình và sống
hạnh phúc, thì tôi lại không có gì. Thậm chí tương lai của mình tôi cũng không
dám nghĩ tới.

Ngày xưa có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới cuộc đời mình sẽ ra
nông nỗi này. Lúc còn đi học, tôi từng là một học sinh giỏi, là niềm tự hào của
ba mẹ. Học hết cấp ba, tôi đậu vào một trường đại học ở TP HCM. Từ quê lên Sài
Gòn học, tôi ấp ủ bao nhiêu dự định cho tương lai. Nhưng cuộc đời ai biết đâu
chữ ngờ, chỉ còn hơn một năm nữa là ra trường, thế mà cuộc đời lại xô đẩy, bắt
tôi rẽ sang một hướng khác, tăm tối.

Năm đó về quê ăn Tết, trong một lần đi uống cà phê với bạn, thì
nhỏ bạn tôi làm mất điện thoại. Chúng tôi cùng nhau tìm mãi nhưng không thấy.
Vài ngày sau, tôi trở về TP HCM học tiếp, nhỏ bạn đó lại gọi vào cho tôi rồi nói
tôi đã ăn cắp cái điện thoại đó. Vốn là người nóng tính, tôi không chấp nhận
được chuyện bị mang tiếng ăn cắp. Tôi đón xe về quê để làm rõ mọi chuyện. Nhưng
khi về tới nơi thì người ta lại nói chỉ là hiểu lầm. Tôi thật sự rất tức giận,
dù gì chúng tôi đã là bạn thân thì phải tin tưởng nhau, nhưng...

Cảm giác chán nản, khó chịu, ngày hôm đó tôi đã rủ một người bạn
trai đi uống rượu. Thế rồi trong cơn say, tôi không giữ được mình, chúng tôi đã
vượt quá giới hạn. Đó cũng là lần đầu tiên.

Ngày hôm sau, tôi về lại Sài Gòn, nhưng oái oăm thay, tháng sau
tôi phát hiện mình có thai. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Vô cùng hoảng
loạn và đau khổ, nhưng tôi không dám bỏ đứa trẻ vô tội. Tôi quyết định về quê,
quyết định giữ lại đứa bé, dù tôi với người đó chẳng yêu thương gì nhau. Tuy
nhiên ba mẹ tôi không đồng ý, vì cha đứa trẻ là người không ra gì. Sau bao lời
khuyên can, thậm chí bị ép buộc, cuối cùng tôi cũng nghe lời ba mẹ đi phá
thai.

Quá đau lòng và hối hận với những việc vừa xảy qua, có lúc tôi
không còn muốn sống, tôi đã từng cắt tay tự tử nhưng không thành. Buồn bã, chán
nản, tôi một lần nữa lại tìm tới rượu, tôi trở nên hư hỏng, tôi chìm trong men
say và thuốc lá để quên chuyện đau lòng.

Thế rồi tôi gặp anh, anh nhỏ hơn tôi 2 tuổi. Tôi thích anh nhưng
lại không dám nghĩ tới chuyện yêu anh. Vì quá khứ, tôi không thể mở lòng ra với
ai cả. Anh cũng biết chuyện đó và luôn động viên, giúp đỡ tôi. Nhờ có anh, cuộc
sống của tôi vui vẻ hơn. Và trong một lần sinh nhật cháu gái tôi, tôi đã uống
hơi nhiều, lại một lần nữa tôi làm chuyện ấy với anh. Nhưng cảm giác lần này
không giống lần đầu tiên, tôi biết mình yêu anh và tôi biết anh cũng có thích
tôi.

Chúng tôi đã đến với nhau như thế. Một thời gian sau, tôi lại
phát hiện mình có thai. Anh hứa sẽ cưới tôi nhưng gia đình anh không đồng ý, bởi
họ cho tôi là một đứa con gái hư hỏng. Bất chấp sự phản đối của gia đình, chúng
tôi vẫn ở bên nhau. Cuối cùng người nhà anh phải nhượng bộ. Chúng tôi lấy nhau,
tôi sinh cho anh một đứa con trai kháu khỉnh. Chúng tôi rất hạnh phúc.

Những tưởng cuộc đời đã ban cho tôi một phép màu nhiệm, vậy mà
một lần nữa, ông trời lại gieo cho tôi nỗi đau đớn. Con tôi được ba tháng tuổi
thì bệnh rồi mất. Từ ngày con mất, gia đình anh trở nên ghét bỏ tôi. Tôi biết
trước đây, vì đứa cháu nội nên họ mới cho anh cưới tôi. Bây giờ không còn cháu
nữa nên họ luôn muốn tôi và anh bỏ nhau. Còn anh cũng vì thế nên buồn, hay đi
nhậu nhẹt với bạn bè. Chúng tôi bắt đầu những tháng ngày xung đột, cãi vã.

Tôi mệt mỏi, chán nản, và chuyện gì đến cũng đến, trong một lần
tranh cãi, tôi bỏ về nhà mẹ đẻ. Một thời gian ngắn sau, vì vẫn còn yêu nhau nên
tôi với anh quay lại. Song lúc này gia đình anh không đồng ý tôi là dâu. Tôi
không ngờ chỉ một lần bỏ về nhà mẹ đẻ thì không thể quay trở lại nhà anh được
nữa. Là một đứa con hiếu thảo, anh không dám cãi lời ba mẹ. Tôi vẫn cứ ở nhà
tôi, còn anh ở nhà anh, nhưng chúng tôi vẫn liên lạc, vẫn yêu thương nhau. Nhưng
rồi rào cản gia đình quá lớn cũng khiến chúng tôi mệt mỏi và xa nhau thực
sự.

Đến nay đã chia tay được một năm nhưng tôi vẫn không thể nào quên
được anh, tôi thật sự không muốn bỏ cuộc như thế. Chỉ có điều nhìn thấy anh mệt
mỏi, đi lại giữa tôi và gia đình, tôi không đủ tự tin để giữ anh lại bên mình.
Tôi biết ngay từ đầu, tôi đã sai khi chọn con đường này. Nhưng tôi không bao giờ
hối hận khi yêu anh. Anh là người đã đem đến cho tôi hạnh phúc cũng như đau khổ.
Nhờ có anh tôi mới biết thế nào là cảm giác yêu và được yêu.

Bây giờ chúng tôi vẫn gặp nhau, vẫn cười nói với nhau, nhiều lúc
lòng tôi rất mâu thuẫn, muốn có anh nhưng biết như thế sẽ là ích kỷ, sẽ làm anh
khó xử. nhưng tôi thật sự còn rất yêu anh. Thời gian qua đi, tôi nghĩ mình sẽ
quên được anh nhưng không phải thế. Tôi không biết mình phải làm gì nữa. Cảm
giác anh không còn ở bên tôi thật là đau khổ. Tôi nhớ anh từng ngày, từng
giờ...